Gió nơi ranh giới không giống bất kỳ cơn gió nào trong Tam Giới. Nó không mát, cũng không lạnh. Nó… rỗng. Giống như từng hơi thở cuốn đi, rút cạn cả thời gian lẫn ký ức.
Đứa trẻ nằm đó – vẫn còn là một thân thể nhỏ bé không tên, không tiếng – đôi mắt chưa từng mở, nhưng ấn ký trên trán lại âm ỉ phát sáng mỗi khi trăng máu treo cao. Nó không khóc nữa. Chỉ lặng yên.
Ngày đầu tiên trôi qua.
Ngày thứ bảy, đất dưới thân nó bắt đầu nứt ra thành hình xoắn ốc, như thể bị thứ gì đó… hút lấy linh khí từ nó.
Ngày thứ mười ba – đôi mắt mở ra.
Mắt trái màu bạc. Mắt phải… rỗng, như hư vô. Không phản chiếu ánh sáng. Không có đồng tử. Chỉ là một vùng đen như vực thẳm.
"Đó không phải mắt của con người."
Một giọng nói khẽ vang lên từ sâu trong đất.
"Cũng chẳng phải của Thần hay Yêu. Ngươi… là gì?"
Hắn – Hư Ấn Nhân – không trả lời. Không phải vì không muốn. Mà là… hắn chưa hiểu mình là gì.
Chỉ biết rằng trong lồng ngực có một ngọn lửa – không cháy, nhưng thiêu đốt. Một thứ bản năng không lời.
Hắn chập chững đứng dậy.
Mảnh đất dưới chân đã hóa thành tro. Cỏ cây xung quanh héo úa như vừa trải qua mấy trăm năm héo tàn.
Hắn không bước về phía Thần. Không nghiêng về phía Yêu.
Hắn quay lưng về cả hai – rồi bước vào một khe sáng mờ mịt dẫn tới Nhân Giới.
Cùng lúc đó – ở một ngôi làng Nhân Giới
Một cậu bé tên là Thạch Cửu đang nằm mơ thấy máu chảy từ trời, và một người không có bóng đứng giữa trời đất, từ mắt rỗng bốc lên khói.
Thức dậy, cậu kể cho thầy mình – một đạo sĩ già.
Ông chỉ khẽ nói:
"Cửu à… Tam Giới sắp gãy rồi."
Ở Nhân Giới, người ta nói về "Linh Thể", "Yêu Thể", "Thần Mệnh" – những kẻ được trời ban cho thân thể đặc biệt.
Nhưng không ai từng nhắc tới "Hư Thể."
Một thân xác không thể đo đạc, không thuộc về trật tự. Không thể bị trói buộc bởi Thiên Luật.
Chính thân thể ấy, đang tiến về Nhân Giới.
Và khi hắn đến – mọi cán cân sẽ lệch.
"Thần thì sao? Yêu thì sao? Nhân thì sao? Nếu tất cả đều xem ta là sai, vậy ta sẽ… sai đến cùng."